Câu chuyện hai mươi năm trước của đôi tình
nhân.
Sau lời cầu hôn, chàng trai được người con
gái đồng ý, chàng vui mừng khôn xiết. Sau đây là cuộc nói chuyện của họ.
Chàng: Em ơi, cuối cùng thì ngày ấy cũng đến rồi.
Anh chờ mong đã quá lâu !
Nàng: Anh có muốn em ra đi không ?
Chàng: Không, không ! Em đừng có nghĩ đến chuyện
vớ vẩn như thế!
Nàng: Thế anh có yêu em không ?
Chàng: Dĩ nhiên rồi, cả ngàn lần cũng không đủ.
Nàng: Thế anh có bao giờ lừa dối em không ?
Chàng: Không. Sao em lại hỏi những câu ngớ ngẩn
như thế!
Nàng: Vậy anh có muốn hôn em không ?
Chàng: Có chứ. Bất cứ khi nào có cơ hội.
Nàng: Anh có đánh em không ?
Chàng: Em điên sao? Anh đâu có phải loại người
đó.
Nàng: Thế em có thể tin tưởng nơi anh được chứ?
Chàng: Ừ.
Nàng: Anh yêu !
Và
Hai mươi năm sau. Cũng bằng đấy câu chữ y chang của cuộc
nói chuyện, chỉ khác là chúng đảo ngược từ dưới lên.
Nàng: Anh yêu !
Chàng: Ừ.
Nàng: Em có thể tin tưởng nơi anh được chứ?
Chàng: Em điên sao? Anh đâu có phải loại người đó.
Nàng: Anh có đánh em không ?
Chàng: Có chứ. Bất cứ khi nào có cơ hội.
Nàng: Vậy anh có muốn hôn em không ?
Chàng: Không. Sao em lại hỏi những câu ngớ ngẩn như thế!
Nàng: Thế anh có bao giờ lừa dối em không ?
Chàng: Dĩ nhiên rồi, cả ngàn lần cũng không đủ.
Nàng: Thế anh có yêu em không ?
Chàng: Không, không ! Em đừng có nghĩ đến chuyện vớ vẩn như
thế!
Nàng: Anh có muốn em ra đi không ?
Chàng: Em ơi, cuối cùng thì ngày ấy cũng đến rồi. Anh chờ
mong đã quá lâu !
Đoạn này do hai MC nổi tiếng là Nguyễn Ngọc Ngạn và
Nguyễn Cao Kỳ Duyên trong Paris Bynight đã diễn xuất cực đạt. Họ khuyên rằng, đừng bao
gờ ghi âm lại những gì chúng ta đã nói, kẻo nêu phát ngược lại sẽ hối không kịp.